(Người viết: Thanh Huyền)
Thường thì người ta chỉ tâm sự với ai đó rất thân, nhưng đôi khi tôi lại hay “vớ” được những mẩu cuộc đời rất đỗi vô tình, rót vào tai. Có lẽ bởi cái vẻ “Prudential: luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” của tôi. Cách nào đó, có thể gọi nôm na là “ơn an ủi”. Câu chuyện từ trên trời rơi xuống của tôi xảy ra vào một buổi chiều tháng 9, trong buổi sinh hoạt rất đỗi quen thuộc của tôi, đó là chương trình Đấu trường PNT, một hình thức để sinh viên lấy điểm cộng.
Hôm ấy trời mưa. Cơn mưa giao mùa giữa Hạ và Thu không mấy nặng hạt, cái nóng cũng bớt oi ả để thay dần cho không khí ấm áp của Thu sang. Thi thoảng vài cơn mưa vội vã đến rồi đi, nhanh như sợ có ai níu chân lại. Tôi bước xuống xe buýt, vài hạt mưa lớt phớt. Bật vội cây dù đơn sọc carô tím của mình, định đi thật lẹ vào trường, bất chợt một dáng người mảnh khảnh ghé nhẹ vào chiếc dù nhỏ bé với lời xin phép: “Cho tớ đi chung vào trường nhé!”.
Thì ra cô bạn lớp bên, lâu lâu gặp nhau ở hành lang lớp học. Chúng tôi biết mặt nhau, nhưng chưa bao giờ nói chuyện. Tôi đáp gọn lỏn với một chữ: “Ờ”. Cây dù đơn chỉ đủ che cho một người, nhưng giữa mưa nhẹ, nó bỗng trở nên rộng đủ che cho cả hai. Ngước mặt nhìn cô bạn mới, định hỏi chuyện, chợt bắt gặp đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn chẳng biết do nước mắt hay nước mưa. Cô bạn chắc cũng không muốn tôi để ý nên chỉ lẳng lặng bước, đội chiếc mũ của áo khoác, che kín phần tai và một phần gò má.
- Cậu ổn chứ? – Tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Này, cậu đã từng yêu ai chưa? – Câu hỏi bất ngờ quá. Bạn ấy làm tôi bị đứng hình một chút.
- Ờ, đã và đang yêu một người – Hơi nhíu mày, tôi trả lời, một chút khó hiểu.
- Cậu vui với tình yêu ấy chứ? – Cô bạn lại tiếp tục hỏi.
- Tất nhiên. Nhưng cậu có chuyện gì sao? – Tôi tò mò dò ý.
- Ờ có chút. Anh là một hotboy, tài giỏi và thu hút. Với cái khả năng đàn hát, gương mặt điển trai và cách nói chuyện nửa đùa nửa thật ấy, anh ta làm biết bao cô gái ngẩn ngơ, trong đó có tớ… – Giọng cô bạn đều đều, từng chữ chậm rãi.
- Ừm, mà cậu đang nói chàng trai của cậu đấy à? – Tôi hỏi.
- Ừ, không phải của tớ, chưa và chắc sẽ không là của tớ. Tớ yêu anh ta cách chân thành, tớ không như những cô gái khác lúc nào cũng dễ dàng mọi chuyện với bạn trai… Tớ thẳng thắn thổ lộ tình cảm của mình, và cũng mong chờ anh ta không đùa giỡn với tớ. Bạn bè tớ ai cũng can ngăn, bảo là đừng thương loại con trai sở khanh như vậy, nhưng tớ không muốn nghe… Hôm qua, tớ thấy anh ta chở một cô bạn cùng lớp, trong khi trước đó lại hẹn hò cà phê với tớ…
Tôi bắt đầu dần tưởng tượng ra được cái bối cảnh mà cô bạn đang nói. Một cô gái ngoan yêu một chàng trai hư, có thể nói đại loại như thế, mô-típ cũng thường thấy trong phim Hàn quốc. Và dường như cô bạn tôi cũng chỉ đang muốn nói, muốn giải bày nỗi lòng hơn là nghe một lời khuyên từ một người bạn chưa một lần nói chuyện như tôi. - Ờ, tớ nghĩ cậu biết mình nên làm gì mà, phải không? Tớ chưa bao giờ ủng hộ chuyện tình yêu qua đường. Tớ chỉ biết khuyên cậu thế này, khi mình chân thành, ắt sẽ gặp được người chân thành. Còn người gieo gió, ắt sẽ gặp bão. Cuộc sống luôn là một chuỗi nhân quả mà!
Cô bạn chỉ nhoẻn miệng cười, cái răng khểnh duyên dáng ấy, làm vơi bớt đi nỗi buồn trên gương mặt xinh xắn kia. Tới cổng trường, cô bạn chỉ thỏ thẻ mấy chữ: “Cảm ơn cậu”, rồi chạy vội vào trong thư viện. Tôi nhìn đồng hồ, cũng đã điểm giờ đấu trường bắt đầu, chạy vội lên phòng cho kịp giờ thi.
Kể từ sau lần gặp ấy, chúng tôi không có dịp nào nói chuyện, nhưng cô ấy thì ở mãi trong tâm trí tôi với băn khoăn không biết cô có được hạnh phúc với tình yêu trong mơ? Sau này, gặp nhau vài lần trên giảng đường, đi ngang chạm mặt vài lần ở hành lang… Và dạo gần đây, cô bạn ấy đi với một anh bạn: Hotboy, tài giỏi và lãng tử, y như lời kể.
Chỉ có điều tôi hơi thắc mắc là cô bạn ấy nhìn tôi như thể người lạ. Sao thế nhỉ. Chợt nghĩ: Đôi khi người ta chỉ cần có ai đó để giãi bày. Chuyện cô bạn không nhận ra có làm tôi chạnh lòng một chút. Nhưng tôi vui vì thấy họ đã là một đôi tài sắc, và vui hơn, vì đã có lần được nghe một đoạn trong “thiên tình sử” ấy, và biết đâu câu nói của tôi lại chẳng vẽ nên một con đường dẫn họ đến với nhau?
Nói ra cho nhẹ lòng là một giải pháp, nhưng cần có một cõi lòng lắng nghe. Và biết đâu một phát biểu chân thành lại chẳng vẽ nên một hướng đi sau một giãi bày.